Chuyện là vào một ngày tháng 5, tôi đến trường để đón em tôi và vô tình bắt gặp một gia đình nọ. Một cậu bé chạc tuổi em tôi, tầm khoảng 10 tuổi, chạy ra khỏi lớp học và bật khóc trong lòng người cha. Tôi chẳng biết chuyện gì đã xảy ra nhưng dường như cậu con trai đã rất buồn và thất vọng.
Thấy thế người cha liền nói với con của mình rằng: “Hãy nắm chặt bàn tay của con lại, nói cho cha biết con có cảm giác gì?”.
Người con nắm chặt tay: “Hơi mệt ạ”.
Người cha: “Con thử nắm chặt hơn nữa xem!”.
Người con: “Càng mệt hơn ạ!”.
Người cha: “Vậy con hãy buông tay ra!”.
Người con thở phào một hơi: “Thoải mái hơn nhiều rồi ạ!”.
Người cha: “Khi con cảm thấy mệt, nắm càng chặt sẽ càng mệt, buông nó ra, sẽ thoải mái hơn nhiều!”
.
The story is that one day in May, I went to school to pick up my younger brother and accidentally came across a certain family. A boy about my brother's age, about 10 years old, ran out of the classroom and burst into tears in his father's lap. I don't know what happened but the son seemed very sad and disappointed.
Seeing this, the father immediately said to his son: "Close your hand and tell me how you feel?".
The son clenched his fist: "I'm a bit tired".
Father: "Try to hold on even tighter!"
Son: "More tired!".
Father: "Then let go of my hand!"
The son breathed a sigh of relief: "It's much more comfortable!".
Father: “When you feel tired, the tighter you hold it, the more tired it will be, letting it go, it will be much more comfortable!”
.